From: Nguyen Thi Thanh <
Date: 2015-12-23 1:49 GMT-05:00
Subject: Không biết BCT ĐCSVN có nghe ông Tập Cẩm Bình qua thăm nước Anh Quốc
đã tuyên bố là nước Trung Quốc không còn là CS nữa (mà đã thành 1 nước thực dân
số 1 thế giới). Re: [GoiDan] Fwd: [VIDANVIET] Re: Fw: Các Ông Cộng Sản nói vế
Cộng Sản thế nào
Không biết BCT ĐCSVN
có nghe ông Tập Cẩm Bình qua thăm nước Anh Quốc đã tuyên bố là nước Trung Quốc
không còn là CS nữa (mà đã thành 1 nước thực dân số 1 thế giới).
----- Forwarded Message -----
From: Chuyen Xe Thu
Hồ Chí Minh
và sự dối trá ở Việt Nam ngày nay
Bài
viết này dành tặng cho giới trẻ Việt Nam.
Đại Nghĩa
(Danlambao)
- Trước tiên tôi xin giới thiệu với các Bạn sự nhận định về ông HCM của ba nhà
trí thức Việt Nam mà tuổi trẻ cần suy nghiệm và nghiên cứu:
1- Triết gia Trần Đức Thảo: Một
nhà trí thức đã từ bỏ cuộc đời vàng son ở Pháp để trở về Việt Nam theo ông HCM
để phục vụ đất nước, nhưng ông đã thất vọng vì ông HCM không phải là mẫu người
để cho ông hợp tác.
“Cụ Hồ là một tay chính trị nhiều thủ đoạn lắm
chứ không phải là một tay hiền từ đâu! ... (NLTT-trang 82)
“Phải ghi nhận rằng lãnh tụ Hồ Chí Minh là một nhà chính trị ‘mưu thần chước
quỉ’, chuyên hành động muôn hướng, muôn mặt, trí trá
hơn cả huyền thoại Tào Tháo trong cổ sử Trung Quốc!”
(TĐT Những lời trăng trối -trang 356)
2- Cựu Đại tá Bùi Tín: nguyên Tổng Biên
Tập báo QĐND và báo ND, người từng có dịp tiếp xúc với ông Hồ Chí Minh nhận xét
như sau:
“Về
việc ca ngợi ông HCM, tôi nghĩ tuổi trẻ nên biết rõ là ông
Hồ trong hoạt động cách mạng có sai lầm lớn là giả dối nhiều lắm.
Một ví dụ đơn giản là ông ta tự viết ra quyển sách nói về tiểu sử của mình, ký
tên Trần Dân Tiên… trong đó còn có ghi là HCM không có vợ con,
suốt đời chỉ biết nghĩ đến dân tộc, thế nhưng thật ra, ông
ta có nhiều vợ”. (RFA online ngày
19-5-2007)
3-
Luật sư Nguyễn Văn Đài: một nhà tranh đấu trẻ, nguyên là người tù lương
tâm của chế độ cộng sản trả lời phóng viên Đỗ Hiếu đài RFA:
“Lời
nói lịch sử từ Chủ tịch Hồ Chí Minh đến các lãnh đạo về sau, nhưng trên thực tế
thì không phải như vậy, mà theo tôi, tất cả đều là nạn nhân của chủ nghĩa cộng
sản thôi, tức là dối trá, mà Chủ tịch Hồ Chí Minh mang về Việt Nam,
rồi những người thực hiện cũng lợi dụng đó mà cướp đất của dân, làm những điều
gây bao nhiêu tình trạng lộn xộn ở đất nước này”.
(RFA online ngày 16-2-2012)
Qua
ba nhân vật nêu trên, chúng ta thấy được một phần nào về sự giả dối của xã hội
Việt Nam ngày nay là do ông HCM du nhập từ chính sách lừa dối của chủ nghĩa
Mác-Lê. Ngay chính ông HCM cũng là một con người có bản chất lừa dối cho nên
ông tiếp thu chủ nghĩa lừa dối một cách hoàn hảo và thi hành nó một cách nhuần
nhuyễn. Thế rồi từ sự nghiệp ông “trồng người” theo Hồng y Phạm Minh Mẫn,
Tổng Giám mục địa phận Sài Gòn trong bức thư gửi cho Linh mục Nguyễn Thái Hợp
có đoạn viết:
"Sau
30 năm, tôi thấy báo chí thông tin kết quả của một cuộc điều tra xã hội: 30-40%
học sinh Tiểu học nhiễm thói gian lận, lừa dối, 40-50% học sinh Trung học nhiễm
thói đó, lên Đại học thì tỷ lệ là 50-60%. Trong một lần sinh hoạt với giáo chức
công giáo, tôi hỏi tỷ lệ mà báo chí đưa ra có đúng không? Một giáo viên trả lời
rằng thực tế còn hơn thế. Vậy trong trường đời ngày nay tỷ lệ ăn gian, nói dối,
hàng giả, thuốc giả, học giả, là bao nhiêu?” (ĐoiThoai online
ngày 24-7-2007)
Giáo
sư sử học Hà Văn Thịnh, trong lần trò chuyện với Mạc Việt Hồng báo mạng
Đàn Chim Việt ngày 19-5-2010, nói về sự giả dối trong lịch sử Việt Nam thời
cộng sản. Và cũng chính vì lịch sử giả dối cho nên khi đảng và nhà nước cộng
sản bỏ tiền tỷ ra để dựng phim “Sống cùng lịch sử” chẳng có con ma nào coi,
đành phải “tình cho không biếu không”.
“Tôi
nói thật với chị, lịch sử Việt Nam hiện đại, chỉ có 30%
sự thật, 70% giả dối.
Đó là điều rất đau lòng. Ví dụ đánh nhau 30 năm, với Pháp và Mỹ mà không thua
trận nào là không thể chấp nhận được…
Sự dối trá đó làm cho sinh viên không
thích học sử nữa. Thấy sử là bịp
bợm, chán quá! Tôi viết trên báo Lao Động năm 2005
“Lịch sử theo trang giấy học trò”, tôi vạch rõ, dậy
sử mà suốt ngày phải nói dối, điều đó đau lòng lắm. Ở Việt Nam hiện nay, rất nhiều trí thức ở vào
hoàn cảnh nan giải, giữa nói thật và không nói thật”.
(ĐanChimViet online ngày 19-5-2010)
Môn
sử của csVN Việt Nam đã không dám dạy cho học sinh biết nỗi ô nhục của dân tộc
Việt Nam một ngàn năm bị giặc Tàu đô hộ mà chỉ lợi dụng lòng yêu nước đưa dân
tộc vào cuộc chiến tranh “giải phóng” làm tay sai cho Nga-Tàu. Ngay cả đài
truyền hình “Kỷ niệm 70 năm thành lập QĐND” cũng không dám đá động gì đến cuộc
chiến tranh Biên giới Việt-Trung tháng 2 năm 1979 hay cuộc chiến giữ đảo Gạc Ma
năm 1988 khiến cho giáo sư Tương Lai phải chạnh lòng.
“Chao
ôi, nói một phần sự thật còn tệ hơn nói dối, sự lường gạt lịch
sử là một tội ác. Làm sao mà đạo diễn tài
ba Lại Văn Sâm lại có thể quên hẳn một cuộc chiến tranh: Cuộc
chiến tranh chống Trung Quốc xâm lược!...
Máu
của các chiến sĩ ta thấm đẫm suốt dãi biên cương của Tổ Quốc, hàng chục nghìn
dân thường bị quân xâm lược giết hại dã man”. (Boxitvn
online ngày 22-12-2014)
Cố
Trung tướng Trần Độ, người trọn đời theo đảng cộng sản nhưng vì nhận
thấy đảng toàn là gian dối cho nên ông đã nói thẳng, nói thật và ông đã phải
chịu thân bại danh liệt lúc cuối đời. Ông đã đem hết tâm huyết viết lại những
điều trăn trở vào tập “Nhật ký Rồng-Rắn” để lại cho hậu thế.
“Chế
độ này bắt mọi người phải đóng trò, bắt tất cả trẻ con phải đóng trò, bắt nhiều
người già phải đóng trò.
Đặc
điểm này đã góp phần quyết định vào việc tạo ra và hình thành một
xã hội dối lừa, đảng dối lừa, cán bộ dối lừa, đến gia đình cũng lừa dối, lễ hội
lừa dối, tung hô lừa dối, hứa hẹn lừa dối…(NKRR-trang
42-43)
“…một
hệ thống trường học hùng hậu để nhồi sọ chính trị, hàng nghìn báo cáo viên với
những ‘lưỡi gỗ’, ‘nói lấy được’,
để ngu hóa và mê hoặc nhân dân. Bộ máy này được trang bị hiện đại và đầy đủ, có
quyền lực và tha hồ nói láo”.
(NKRR-trang 80)
Qua
sự trải nghiệm suốt thời gian “nằm trong chăn” của độc tài cộng sản,
Triết gia Trần Đức Thảo đã nhận ra rằng “chăn có rận”, điều mà
khi còn ở bên Pháp ông chưa bao giờ nghĩ tới.
“Một
đời sống cảnh giác bệnh hoạn, đầy các biện pháp khủng bố, đe dọa tùy tiện,
khiến không ai dám thành thật để lộ suy nghĩ của mình! Ai
cũng phải đóng kịch: ‘nói và làm theo cách
mạng!’ Từ đó thái độ giả dối, che giấu trở thành một phương thức tự vệ. Phải
hết sức ngụy biện mới chứng minh được rằng thiên
đường XHCN có thể xây dựng bằng phương pháp giả dối…
(NLTT- trang 137)
“Rõ
ràng là chế độ ta đã tạo ra một lớp người ngu tín, vừa quá
khích, vừa giả dối. Xấu nói tốt, gian nói ngay, làm thì láo, báo
cáo thì hay. Khắp nơi cán bộ thì ươn hèn, ỉ lại vào tập thể, gian lận của công
để mà sống no đủ trên đầu trên cổ nhân dân”. (TĐT NLTT-trang
315)
Nguyễn
Lân Thắng một nhà tranh đấu tích cực cho Nhân quyền, trong một bức “Thư
gửi bé Đậu” có đoạn mô tả sự băng hoại hằn sâu trong xã hội Việt Nam ngày
nay và tuổi trẻ là lớp người phải gánh chịu qua tri thức bị nhồi sọ với sự hiểu
biết hẹp hòi và nông cạn.
“Người
ta đã phản bội tất cả những gì đã hứa với dân để vun vén cho quần thần, cho gia
tộc họ. Tham nhũng tràn lan, đạo đức băng hoại, tài nguyên kiệt quệ, công nhân
làm đĩ, nông dân ăn mày, trí thức hạ mình, tổ quốc lâm nguy, nợ nước ngoài đến
đời con chắc chắn chưa trả được.
Tất
cả những điều đó là hậu quả của sự nói dối. Người
ta nói dối để có nhiều người ủng hộ cách mạng cướp chính quyền. Người ta nói dối
để dân tộc lao vào đánh nhau như quân thù hòng phục vụ mưu đồ của nước lớn”.
(DanLuan online ngày 29-7-2014)
Tiến
sĩ Nguyễn Thị Từ Huy, người đã nêu lên thắc mắc “Vì sao dối trá”?
Nhưng rồi cũng chính Bà đã tự trả lời một mình.
“…Cách
mạng cộng sản luôn luôn là một sự tình cờ có tính lịch sử và một sự lừa dối
vĩ dại…
…chính
những người cộng sản đã nhìn ra rằng Chủ
nghĩa cộng sản và sự dối trá là một; và để chúng ta thấy rằng dối trá là hiện tượng
thuộc về bản chất của các xã hội cộng sản trên toàn thế giới.
Sự dối trá ấy hoàn toàn không liên quan gì đến truyền thống dân tộc của chúng
ta. Trái lại sự dối trá nhập khẩu này đang làm biến dạng tính cách dân tộc của
chúng ta”. (Boxitvn online ngày 26-11-2014)
Do
đâu mà ngày xưa dân tộc ta hiền hòa, chân chất mà ngày nay lại xảo trá gian
manh? “Nó bắt nguồn từ thời kỳ cách mạng dân tộc”
“Giáo
sư Trần Kinh Nghị không khỏi lưu ý rằng: ‘Ở Việt
Nam bệnh dối trá có những đặc thù riêng’.
Những ‘đặc thù riêng’ ấy như thế nào? Tác giả giải thích:
‘Nó
bắt nguồn từ thời kỳ cách mạng giải phóng dân tộc, trải qua nhiều biến cố
lịch sử với những phong trào thi đua và những đợt cải cách ruộng đất, cải tạo
công thương, nhân văn giai phẫm v.v… khiến xã hội bị xáo trộn, lòng người đảo
điên. Những thời kỳ kinh tế khắc khổ khiến con người ta trở nên bon chen và thủ
đoạn. Tất cả tạo nên lối sống và tư duy phức tạp, thường mang tính chất hai
mặt, nói và làm không đi đôi với nhau”.
(RFA online ngày 24-6-2012)
Hồ
Bất Khuất, một người Pháp theo Việt cộng lấy tên theo họ “Hồ” là đủ biết
ông ta đã từng ái mộ HCM như thế nào. Nhưng thời gian gần đây ông trở thành
người “phản biện” có tiếng vì ông đã nhận ra “bộ mặt thật của csVN”.
“Hiện
nay đại bộ phận chúng ta không đói, không khát nhưng luôn luôn cảm thấy ngột
ngạt, ấm ức, tức tối, vô vọng… Sở dĩ chúng ta có cảm giác này vì sự dối trá đang tràn lan trong cuộc sống.
Hầu
như ngày nào chúng ta cũng ‘chạm trán’ với sự giả dối, nhưng chúng ta lại cố
tình lờ đi vì đấu tranh với sự giả dối không dơn giản chút nào. Có những sự
giả dối vô hại, thậm chí có chút lợi ích nho nhỏ, nhưng đại
đa số giả dối có hại - cái hại đó lớn tới mức
làm băng hoại đạo đức xã hội, suy tàn quốc gia”.
(Boxitvn online ngày 4-3-2012)
Nhà
văn Trần Mạnh Hảo, trả lời phóng viên Mặc Lâm nói lên hoàn cảnh của
những người đã từng là đảng viên cộng sản…
“Ông
Phó thủ tướng Trần Phương là một người cũng tận tụy đi theo cách mạng.
Làm đến Phó thủ tướng nhưng các ông ấy ngồi lại để góp ý cho đảng thì ông ấy
nói rằng cuộc đời trong mỗi cá nhân chúng ta để vượt qua những sự kiện quan
trọng trong đời mà cứ phải nói dối người
thân, nói dối gia đình, nói dối mọi người
đến mấy lần thì khi về già đã thấy ngượng, thấy xấu hổ lắm.
Nhưng đảng
cộng sản của chúng ta từ khi sinh ra đến giờ toàn nói dối
mà không biết tại sao đảng không biết ngượng, không biết xấu hổ, không biết sám
hối. Đấy là một cán bộ cấp cao khi về hưu đã nói như thế…
Trong
đám tang của Nguyễn Khải thì người ta mới biết bài viết của ảnh, được
gửi cho những người trong đám tang và họ đưa lên mạng. Đau đớn như vậy, chết
rồi mới dám nói ra sự thật, chết rồi mới dám sám hối.
Đấy là một bi kịch đau đớn của người cầm bút”.
(RFA online ngày 7-1-2012)
Sự
dối trá của “xã hội chủ nghĩa Việt Nam” ngày nay đã thành một hệ thống từ trên
xuống dưới, từ dưới lên trên. Sống trong chế độ csVN không ai được quyền nói
thật, dù kẻ đó là đảng viên cao cấp, là quan chức của cộng sản; chức tước càng
cao thì nói dối càng nhiều.
Ông
Hạ Đình Nguyên, người sinh viên “ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản”
ngày nay mới biết và nói rõ:
“Đang
làm quan mà nói thật, thì mất hết, thân có thể vào nhà lao, tinh thần có thể bị
dày xéo, nhục mạ, đã và đang có bao nhiêu là điển hình! Vì thế mà không thể nói
thật.
Nói
dối cưỡng bức, lâu ngày thành nói dối hồn nhiên, bạo dạn, trơn tru…”
(Boxitvn online ngày 27-9-2013)
Luật
sư Lê Quốc Quân, nhà tranh đấu cho Nhân quyền đang ngồi tù vì đòi tự do
dân chủ cho Việt Nam đã can đảm nói động đến gương nói dóc của bác cụ.
“Có
lẽ họ thấy vô khối kẻ đang ăn cắp, ăn trộm hàng ngàn tiền tỷ của nhân dân vẫn
lên TV nói về ‘đạo đức tư tưởng’ cho nên họ cũng ‘học tập và làm
theo’ trộm cắp, gian dối để bớt lại chút tiền xăng, tiền phí đổ bãi để đưa
về cho vợ con?... Tôi mà gặp nó chắc sẽ khuyên nó không nên học tập theo lời
dạy của Hồ Chí Minh nữa mà phải ‘trực tiếp làm theo’ luôn đúng chính cuộc đời
của ông Hồ - Đó là đi làm cách mạng!” (DanLamBao
online ngày 28-3-2012)
Cụ
nhạc sĩ Tô Hải, tác giả bản nhạc “Nụ cười sơn cước” nổi tiếng
từ thời Tiền chiến đã nằm trong guồng máy cộng sản phải “ăn gian nói dối
theo đảng” đến khi tuổi hạt đã cao, cụ thấy không còn gì nữa để sợ nên cụ
đã viết “Hồi ký của một thằng hèn” để tố cáo “Đảng
cộng sản Việt Nam lấy gian dối làm phương châm”
cho mọi chủ trương đường lối của chế độ.
“Nếu
thấy cần, phải ‘bịa’ những ‘sự thật’ không hề có, mà điển hình là các vụ
Lê Văn Tám, Nguyễn Văn Bé…hoặc phóng đại những chiến thắng tưởng tượng bằng
cách dấu nhẹm đi con số tử vong của ‘Ta’ để đổi lấy việc ‘chiếm đóng, san bằng
một đồn, bốt và sau này một căn cứ, một thành phố, một chiến dịch chỉ có vài
giờ, vài ngày rồi rút lui an toàn kiểu ‘Ba ngàn người xuống núi, họ trở về chỉ
có 50…’ mà Chế Lan Viên lúc cuối đời đã viết trong bài thơ ‘Ai? Tôi!’…
Với
phương châm: ‘Nói dối bắt dầu từ những điều lớn sau đó đến
những điều nhỏ!’ hoặc ‘nói dối! nói dối nữa! Bao giờ cũng nói dối… Sẽ còn lại
một cái gì đó!” (DanLamBao online ngày 10-7-2011)
Bác
sĩ Phạm Hồng Sơn, người cựu tù lương tâm vì tranh đấu cho Tự do Dân chủ
cuối bài viết “Sự lừa dối tiếp diễn” đã khẳng định như sau:
“…căn
bệnh ngụy biện, lừa mỵ, đạo đức giả vẫn luôn tồn tại và ngày càng tinh vi hơn,
bởi một lẽ đơn giản: quyền lãnh đạo đất nước và quản trị quốc gia vẫn bị người
cộng sản độc chiếm và như một vòng xoắn bệnh lý, sự dối lừa vẫn tiếp diễn. Sự
dối lừa đã tiếp diễn suốt 61 năm qua. 61 năm dối lừa của chính quyền cộng sản
Việt Nam tính tới ngày 2-9-2006”.
(tudodanchu online ngày 1-9-2006)
Vỡ Trận
Trần Thiên (Danlambao) - Quản lý xã hội
của cộng sản được xây dựng từ họng súng, khủng bố, đàn áp bầy đàn để uy hiếp
từ những tiếng nói yếu ớt của nhân dân, cộng sản không dùng giá trị nền tảng để xây dựng xã hội
nhân bản, những giá trị nền tảng như văn hóa, giáo dục, kinh tế thì xây dựng
trên một học thuyết nửa nạc nửa mỡ, thiếu tính đầu tư cơ bản để sản sinh ra
sản phẩm có giá trị thặng dư cao để phát triển đất nước.
Những việc làm của cộng sản chỉ đi tắt
đón đầu thì việc gì đến sẽ đến, việc cộng
sản dùng tham nhũng để phát triển đảng viên, tham nhũng là chìa khóa thành công
cho cộng sản duy trì chế độ của họ,
song song đó cộng sản đàn áp không nương tay với người dân trong nước, để làm được
việc đó cộng sản xây dựng hệ thống cai trị bằng hàng triệu công an, an ninh,
nhóm người này họ đâu chấp nhận sống mức lương năm hay bảy triệu đồng một tháng,
đây là nhóm tham nhũng tàn bạo nhất là cái thùng không đáy, tiền đâu ra? Xin
thưa là tiền của nhân dân, chúng làm đủ mọi cách để móc sạch túi người dân không
thương xót, lâu ngày gây ra mất cân bằng tài chính, xã hội và dẫn đến mất thanh
khoản hàng triệu tỷ đồng.
Người dân nói cộng sản bán nước quả không
sai, bằng chứng ông Đồng thì ký
giao Hoàng Sa cho Trung cộng, ông Phiêu thì giao dọc biên giới phía Bắc, ông
Mạnh thì giao Tây Nguyên, còn quân đội thì dùng ông Thanh làm mũi kỳ đà sĩ khí
binh lính v.v... Nói chung tất cả mọi quyết định là của bọn cầm quyền bộ chính
trị quyết định, cộng sản bán nước là chính xác, những việc làm của họ không thể
dấu mãi trong bọc, người dân càng phát hiện rõ bộ mặt thật của cộng sản, sự
phản ứng ngược từ người dân đủ gây sức ép cho cộng sản phải suy tính.
Chưa
bao giờ thấy một chế độ nào mà chúng tàn phá đất nước này bằng cộng sản, nền
văn hóa bốn ngàn năm mà chúng ngang nhiên đưa một tên hậu sanh mất dạy lên làm
cha già dân tộc và bắt người dân phải tôn thờ hắn, sự xúc phạm đến một nền văn
hóa là sự sỉ nhục cả một dân tộc, vậy mà cộng sản ngang nhiên tiếp tay cho giặc
để đạt được mục tiêu là thôn tính một đất nước mà tốn bao nhiêu xương máu gìn
giữ và phát triển, cộng sản phá tan hoang một giá trị văn hóa lâu đời và tiếp
tay cho giặc bắt người dân lai căng văn hóa ngoại bang.
Khi cộng sản thôn tính miền Nam chúng ra sức
phá nát một nền giáo dục nhân bản, một nền giáo dục ưu việt mà ngay chính tờ
báo Vnexpress của cộng sản phải ca ngợi. Chúng lồng ghép vào chương trình giáo
dục bằng những chương trình giết người không gớm tay như trong sách giáo dục
công dân thập niên tám mươi bắt học sinh phải học đạo đức của một tên giết người
mà chúng tôn vinh là anh hung tên Ba Tây một đêm dùng dao giết mấy chục thằng
Mỹ Ngụy, hay nhiều bài học toán ngày nay chúng hỏi các phép tính bằng việc giết
bao nhiêu tên Mỹ, rất nhiều điều ấu trĩ mà chúng hiển nhiên bắt học sinh phải
nhồi nhét vào, việc giáo dục giết người thì chúng ta thấy ngày nay cộng sản,
sản sinh ra một xã hội đầy xì ke, ma túy, cướp bóc, ngay như những người có
chức quyền mà cộng sản còn đi ăn cắp chẳng hạn cô Kiều Trinh hay nói chuyện văn
hóa trên đài truyền hình, vậy chúng ta thử hỏi một xã hội như vậy nó có còn tồn
tại hay không và người dân nghĩ gì và thấy gì về một nền giáo dục của cộng sản.
Nói đúng hơn một thể chế chính trị dựa
trên một học thuyết mà chúng tôn vinh là một học thuyết ăn cắp, chúng chẳng có
một tư duy gì sang tạo gì, chúng ăn cắp học thuyết của công giáo, chúng muốn
tiến lên thiên đàng xã hội chủ nghĩa việc chúng tính thì một ngàn năm sau cũng
chưa bước qua sự quá độ xã hội, vì học thuyết của chúng dùng những con người vô
học, man rợ để thực hiện thì nó biến một thể chế chính trị nói láo, lừa bịp và
dùng đàn áp và khủng bố bầy đàn để bắt dân phải nghe, không phải chân chính như
những vị tu sĩ, chính vì thế học thuyết của chúng không phù hợp với sự phát triển
xã hội trong đó thiếu hẳn tính nhân bản, bác ái và tình vị tha.
Xã hội cộng
sản Việt Nam buộc phải thay đổi vì nhu cầu xã hội phát triển dựa vào căn nguyên
của các nước phát triển đã đi. Với sức ép ngày mỗi lớn từ người dân như chúng
ta thấy hiện nay sự phát triển của các nhóm dân sự được hình thành như: Con
đường Việt Nam, No U, hội Dân Oan, Bauxit, khối 8406, và nhiều nhóm khác nhau.
Việc phát triển các nhóm dân sự là phần nổi của tảng băng chìm sau lưng đó còn
rất nhiều người tham gia và ủng hộ với một mục đích là dân chủ nhân quyền.
Ngoài ra
cộng sản Việt Nam chịu nhiều sức ép từ quốc tế về nhân quyền, dân chủ, tài
chính, đến lúc này chúng không còn chịu đựng thêm được nữa, chúng đang tính
đường cho vỡ trận đấu để xù nợ, chạy tội với người dân.
Các diễn
biến có thể xảy ra?
Với
tình thế tứ bề thọ địch và sự mất kiểm soát xã hội, mất kiểm soát tài chính chúng
đang tính đến việc cho vỡ trận để đạt được mục đích xù nợ và thay đổi cái vỏ
bên ngoài để duy trì khối tài sản mà chúng vơ vét từ nhân dân, theo tin truyền
tai nhau thì bộ chính trị cũng đã họp bàn và đang phân vân trong kỳ đại hội tới
bằng những giải pháp mà chúng dự định.
Giải
pháp 1:
Chúng
sẽ chọn ông Dũng làm Bí thư đảng cho vai trò một Goocbachop để thay đổi thể chế
từ cộng sản qua một thể chế bán tư bản, và chúng vẫn sử dụng toàn bộ hệ thống
con người cộng sản điều hành đất nước.
Giải
pháp 2:
Chúng
cho vỡ trận và vẫn chọn ông Dũng làm một tổng thống chuyên chế theo kiểu Putin
với mục tiếu tối thượng là bảo vệ cho ba triệu đảng viên an toàn và giữ được
khối tài sản khổng lồ mà chúng tham nhũng.
Chúng thừa
biết nếu nhân dân nổi dậy thì chúng không bảo toàn được tánh mạng cho ba triệu
đảng viên của chúng, chúng thừa biết nhân dân đang chờ thời cơ để nói chuyện
với chúng bằng một sự uất hận đã nén chặt bấy lâu nay, chúng cũng thừa biết
trong lúc tranh tối tranh sáng đảng viên của chúng nhất là hệ thống công an sẽ
bị đổ máu, nói chung cộng sản là một thằng điếm
thúi, nó cho vỡ trận để đẩy khó khăn trực tiếp cho nhân dân và chúng thì an toàn với đống tài sản mà chúng sống mấy đời
không hết.
Quân
đội - công an theo Tàu bảo vệ đảng
Phạm Trần (Danlambao)
- Những ngày cuối năm 2014 ở Việt Nam chỉ thấy lan tràn những lời Lãnh đạo nhắc
Quân đội và Công an phải tuyệt đối trung thành và chịu lãnh đạo toàn diện của
đảng để chống “diễn biến hòa bình”, chống phá “các thế lực thù địch”,
chống “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” và ngăn chặn việc “hình thành
tổ chức chính trị đối lập trong nước.”
Nhưng cũng có biến chứng lạ dòng chói tai
đã hết lời ca tụng sự giúp đỡ của Trung Cộng mà không dám nói đến tội ác của
Bắc Kinh đã gây ra cho nhân dân Việt Nam trong 2 cuộc chiến ở biên giới phía
Bắc (1979 – 1989) và Tây Nam (1978) vào dịp kỷ niệm 70 năm thành lập Quân đội.
Mở
đầu cho lệnh “mọi quyền lãnh đạo quân đội luôn thuộc về Đảng” và “chỉ
có Đảng Cộng sản Việt Nam là tổ chức duy nhất lãnh đạo Quân đội Nhân dân Việt
Nam. Sự lãnh đạo quân đội không thể phân chia cho bất kỳ một cá nhân nào, một
lực lượng chính trị nào khác” đến từ Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng ngày
18/12/2014.
Nhưng
tại sao ông Trọng lại phải nói ra điều bất thường này vào lúc đảng chuẩn bị Đại
hội các cấp Đảng bộ tiến tới Đại hội đảng khóa XII vào đầu năm 2016?
Lý
do vì từ 2 năm nay, nhiều thành phần đảng viên, kể cả những lão thành cách
mạng, trí thức và cựu Sĩ quan đã gửi Thư và Kiến nghị chỉ trích Lãnh đạo tiếp
tục lấy Chủ nghĩa Mác-Lênin lạc hậu làm nền tảng xây dựng đất nước.
Nhóm
61 Trí thức (trong thư ngày 28 tháng 07 năm 2014), đứng đầu bởi Thiếu tướng
Nguyễn Trọng Vĩnh, vào Đảng năm 1939, nguyên Ủy viên dự khuyết Ban chấp hành
trung ương Đảng khóa III, nguyên Đại sứ Đặc mệnh toàn quyền Việt Nam tại Trung
Quốc, và 20 Sĩ quan (trong Kiến nghị ngày 02 tháng 09 năm 2014), do Trung tướng
Lê Hữu Đức, nguyên Cục trưởng Cục Tác chiến Bộ Tổng Tham Mưu cầm đầu đã lên án
việc Đảng sử dụng Lực lượng võ trang mà Quân đội và Công an là nồng cốt để đàn
áp nhân dân đòi công bằng, dân chủ, tự do, chống chủ trương chiếm biển đảo Việt
Nam của Trung Cộng nhưng đảng lại lơ là nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc trước “mưu đồ
biến Việt Nam thành “chư hầu kiểu mới” của Bắc Kinh.
Nhóm 61 Trí thức kêu gọi: "Với trách nhiệm và vị thế của mình, ĐCSVN
tự giác và chủ động thay đổi Cương lĩnh, từ bỏ đường lối sai lầm về xây dựng
chủ nghĩa xã hội, chuyển hẳn sang đường lối dân tộc và dân chủ, trọng tâm là
chuyển đổi thể chế chính trị từ toàn trị sang dân chủ một cách kiên quyết nhưng
ôn hòa.”
Trong
khi đó 20 cựu Sĩ quan đòi hỏi: “Là người chủ và người bảo vệ đất nước, Nhân
dân và lực lượng vũ trang phải được biết chính xác hoàn cảnh thực tế của Quốc
gia. Vì vậy, Nhà nước phải báo cáo rõ ràng với Nhân dân về thực trạng quan hệ
Việt-Trung và về những ký kết liên quan đến lãnh thổ trên biên giới, biển đảo
và các hợp đồng kinh tế ảnh hưởng lớn đến an ninh và chủ quyền của Quốc gia.”
Phản
ứng gay gắt
Trước
đòi hỏi bất ngờ và quyết liệt của nhiều thành phần có úy tín trong đảng và quân
đội, Ban Tuyên giáo Trung ương và Cục chính trị Quân đội đã phối hợp tung ra
nhiều bài viết phản bác để bảo vệ quan điểm đảng phải tiếp tục lãnh đạo toàn
diện quân đội, công an và toàn xã hội.
Ông
Chuân viết: “Thời gian gần đây, các thế lực thù địch đã và đang tăng cường
chống phá cách mạng nước ta bằng nhiều thủ đoạn tinh vi và quyết liệt. Cùng với
các hoạt động phá hoại vào nền tảng tư tưởng, Cương lĩnh, đường lối của Đảng,
Hiến pháp, pháp luật của Nhà nước Việt Nam, trên các phương diện khác, chúng
đặc biệt chú trọng lợi dụng các trang mạng xã hội để tiến công ta.”
Tác
giả không nêu đích danh nhóm nào nhưng viết tiếp rằng: "Dưới những
chiêu bài "dân chủ, nhân quyền”, một số người tự xưng mình là những người
có "sứ mệnh", một số người tự xưng là “trung thành “ với đảng, đấu
tranh cho “dân chủ, nhân quyền” Việt Nam. Vậy thực chất quan điểm chính trị của
họ là gì? Họ thường xuyên đăng tải những thông tin sai trái, thù địch, bịa đặt
lợi dụng vấn đề "dân chủ, nhân quyền" nhằm nói xấu chế độ, chống phá
nền tảng tư tưởng, Cương lĩnh, đường lối của Đảng, Pháp luật của Nhà nước ở
Việt Nam.
Âm
mưu và sự chống phá Đảng Cộng sản Việt Nam, chống phá Nhà nước Cộng hòa xã hội
chủ nghĩa Việt Nam của các thế lực thù địch thông qua chiến lược “diễn biến hòa
bình” (DBHB) suy cho cùng hòng làm cho tình hình chính trị ở Việt Nam mất ổn
định.”
Để
hậu thuẫn cho những cáo buộc không cần bằng chứng của mình, ông Trần Nam Chuân
không ngần ngại vẽ ra nhiều âm mưu xấu để “phun nọc độc” vào đội ngũ những
người đối lập với Đảng: “Chúng tác động vào nhận thức, tư tưởng, tình cảm
của một bộ phận nhân dân, với nhiều chiêu bài, như “hỗ trợ kinh phí để thực
hiện việc khiếu kiện”; “hỗ trợ nhân đạo kèm theo những điều kiện bắt buộc như
tham gia hội, nhóm, tham gia tọa đàm, hội thảo...”; “kích động những người bất
mãn với xã hội viết bài xuyên tạc, bôi nhọ cán bộ, công kích cấp ủy, chính
quyền địa phương với mức trả thù lao rất cao.”
Nhưng ông
này không ngừng ở đây mà còn tìm cách che đậy biến chứng “tự diễn biến” và “tự
chuyển hóa” đang lan rộng trong một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên đã mất
niềm tin vào đảng.
Ông
Chuân cho biết: “Ngoài ra, các thế lực thù địch lợi dụng việc nhận thức hạn
chế của một bộ phận nhân dân, kích động, gây bức xúc, hoặc lợi dụng sự bức xúc
trong đời sống của một bộ phận cán bộ, đảng viên; dùng các thủ đoạn tác động
vào lợi ích trước mắt để mua chuộc lòng tham của con người, hòng đạt tới mục
tiêu gây ra sự bất ổn về chính trị, gây sự hoài nghi về vị trí, vai trò, khả
năng lãnh đạo xã hội của Đảng Cộng sản Việt Nam, từng bước hạ thấp vai trò của
Đảng, phủ nhận lịch sử; tiến đến xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản đối
với xã hội, từ đó làm thay đổi chế độ chính trị, nhằm tạo ra cơ hội chính trị
và lợi ích cho chính bản thân họ mà không hề mang lại lợi ích gì dù là nhỏ nhất
cho tuyệt đại bộ phận các tầng lớp nhân dân trong xã hội.”
Nhưng
liệu những lời hù họa này có che dấu được nỗi lo ngại đảng đang gặp khó khăn vì
chính ông Chuân đã cảnh giác: “Các thế lực thù địch cấu kết với bọn phản động
trong nước và nước ngoài tăng cường các hoạt động chống phá nước ta bằng chiến
lược “DBHB” (diễn biến hòa bình) với những thủ đoạn, hình thức mới hết sức thâm
độc, nguy hiểm.”
Tư
tưởng lung lay
Nhưng
“diễn biến hòa bình” không phải là chứng bệnh nhập cảng như các dư luận viên
của đảng vẫn rêu rao mà nó là căn bệnh phát ra từ trong nội bộ đảng, ngay trong
hàng ngũ cán bộ, đảng viên, quân đội và công an.
Bởi
vì Tổng cục Chính trị quân đội đã chỉ đạo tăng cường công tác tư tưởng trong
toàn quân vào dịp kỷ niệm 70 năm ngày thành lập Quân đội nhân dân 22/12.
Một
bài viết trên báo Quân đội Nhân dân ngày 16/12/2014 của Trung tướng Mai Quang
Phấn, Ủy viên Trung ương Đảng, Phó chủ nhiệm Tổng cục Chính trị cho biết: "Trong
những năm tới, bên cạnh thuận lợi là cơ bản, tình hình thế giới và khu vực có
những diễn biến phức tạp, khó lường, tác động đen xen ảnh hưởng đến tình hình
tư tưởng và công tác tư tưởng trong quân đội. Tình hình trên đặt ra nhiều vấn
đề mới, yêu cầu ngày càng cao, đòi hỏi phải tiếp tục đổi mới, nâng cao chất
lượng CTĐ, CTCT (công tác Đảng, công tác chính trị) nói chung, công tác tư
tưởng nói riêng.”
Ông
Phấn đã lưu ý các đơn vị Quân đội rằng: “Công tác tư tưởng phải luôn giữ
vững định hướng chính trị, kiên định Chủ nghĩa Mác - Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí
Minh, quan điểm, đường lối của Đảng; chủ động, nhạy bén, bám sát đặc điểm tình
hình nhiệm vụ, diễn biến tư tưởng của bộ đội… Tăng cường giáo dục Chủ nghĩa Mác
- Lê-nin, tư tưởng, tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, quan điểm, đường lối của
Đảng, chính sách và pháp luật của Nhà nước. Giáo dục tình hình, nhiệm vụ cách
mạng, nhiệm vụ QS, QP, nhiệm vụ của quân đội, của đơn vị; giáo dục làm rõ bản
chất, âm mưu, thủ đoạn của các thế lực thù địch chống phá cách mạng Việt Nam.”
Đây
chính là lý do tại sao Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đòi đảng phải là lực lượng
duy nhất và độc quyền lãnh đạo để bảo vệ chế độ tiếp tục theo Chủ nghĩa Cộng
sản.
Nhưng
liệu người lính Việt Nam có còn là những con cừu ngây thơ trước tình hình có vẻ
như Quân đội cũng đang rạn nứt?
Tướng
Phấn đã hé lộ vết nẻ này khi chỉ đạo phải theo dõi tư tưởng từng người lính.
Ông nói: “Các cơ quan, đơn vị quán triệt và thực hiện tốt nội dung, yêu cầu
các khâu, các bước của công tác quản lý tư tưởng ở đơn vị cơ sở, bảo đảm nắm
chắc tình hình, diễn biến tư tưởng của bộ đội… toàn quân đẩy mạnh đấu tranh
chống “diễn biến hòa bình” trên lĩnh vực tư tưởng-văn hóa, chủ động, tích cực
phòng, chống “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”.
Ông còn ra lệnh cho các đơn vị phải: “Đẩy mạnh đấu tranh tư tưởng-lý luận, phê
phán những quan điểm, tư tưởng sai trái, luận điệu xuyên tạc của các thế lực
thù địch và các phần tử phản động, cơ hội chính trị, góp phần bảo vệ và phát
triển Chủ nghĩa Mác - Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, quan điểm của
Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước. Tích cực, chủ động phòng ngừa, khắc
phục, kiên quyết đấu tranh với những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”
trong quân đội, lấy phòng ngừa, tự bảo vệ là chính…. Kiên quyết đấu tranh làm
thất bại âm mưu, hoạt động của các thế lực thù địch nhằm thực hiện “phi chính
trị hóa” quân đội, chia rẽ Đảng, Nhà nước với quân đội và nhân dân; kịp thời
phát hiện, ngăn chặn các biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức,
lối sống...”
Ghi
công Trung cộng
Nhưng
tại sao lãnh đạo Đảng và Quân đội lại có những hành động làm nhụt chí chiến đấu
của bộ đội khi không dám có hành động tích cực chống lại kế hoạch chiếm đóng
biển đảo Việt Nam của Trung Cộng ở Biển Đông?
Lập luận của Lãnh đạo là sử dụng các biện
pháp hòa bình để đấu tranh với Trung Cộng, nhưng Bắc Kinh đã hành động để chiếm
chủ quyền biển đảo ở Hoàng Sa và Trường Sa.
Lập trường “vừa hợp tác, vừa đấu tranh”
với Bắc Kinh của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã được Trung Cộng đáp trả bằng hành
động mở rộng các bãi đá và đảo chiếm của Việt Nam ở Trường Sa thành các căn cứ
quân sự kiên cố, bến cảng và sân bay để chiếm tài nguyên và đe dọa an ninh trực
tiếp với Việt Nam.
Càng
ngạc nhiên hơn, vào đúng ngày kỷ niệm 70 năm của Quân đội 22/12/2014, báo Quân
đội Nhân dân đã đăng bài viết “Dấu ấn sâu đậm của tình hữu nghị Việt – Trung”
của Lê Nguyên An để ghi công giúp đỡ của Trung Cộng trong hai cuộc chiến chống
Pháp và chống Mỹ.
Tác giả Lê Nguyên An mở đầu bài viết như
thế này: “Trong sự nghiệp đấu tranh
giải phóng dân tộc, dưới sự lãnh đạo của Đảng và Chủ tịch Hồ Chí Minh, Quân đội
nhân dân (QĐND) Việt Nam đã phát triển từ không đến có, từ nhỏ đến lớn, từng
bước đánh bại kẻ thù xâm lược có sức mạnh hơn mình gấp nhiều lần, viết nên
truyền thống “Quyết chiến, quyết thắng”, trở thành Quân đội anh hùng của dân
tộc Việt Nam anh hùng. Có nhiều nhân tố góp phần vào sự lớn mạnh và trưởng
thành của QĐND Việt Nam, trong đó sự ủng hộ, giúp đỡ từ Chính phủ, Quân đội và
nhân dân Trung Quốc là một dấu ấn quan trọng.”
Viết
về vai trò của Trung Cộng trong trận Điện Biên Phủ, Tác giả kể: "Trong
Chiến dịch Điện Biên Phủ, với tinh thần và ý chí quyết chiến quyết thắng, sau
56 ngày đêm “khoét núi, ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắt”, quân-dân Việt Nam đã giành
thắng lợi vang dội. Góp phần vào thắng lợi to lớn đó, nhân dân Việt Nam đã nhận
được sự giúp đỡ quý báu của Trung Quốc. Trung Quốc đã chi viện cho chiến dịch
3.600 viên đạn pháo 105mm, là số đạn đi theo 24 khẩu pháo viện trợ đưa về Việt
Nam từ cuối năm 1953, chiếm 18% tổng số đạn pháo sử dụng trong chiến dịch.
Trong những ngày cuối chiến dịch, Trung Quốc còn giúp thêm một tiểu đoàn ĐKZ
75mm và 12 dàn hỏa tiễn (cachiusa) 6 nòng. Đây là hỏa lực mạnh nhất mà Việt Nam
có được lúc bấy giờ và kịp thời tham gia đợt tổng công kích cuối cùng diễn ra
chiều 6-5-1954, phát huy tác dụng rất lớn cho trận đánh quyết định ở Điện Biên
Phủ.
Ngoài
ra, Trung Quốc còn cử đoàn cố vấn quân sự và chính trị sang Việt Nam. Để giữ bí
mật, đoàn cố vấn quân sự lấy tên là Đoàn công tác Hoa Nam gồm 79 người do đồng
chí Vi Quốc Thanh làm trưởng đoàn. Đây là lần đầu tiên Đảng Cộng sản Trung Quốc
cử một đoàn cố vấn quân sự ra nước ngoài. Ngoài đoàn cố vấn quân sự, Trung Quốc
còn cử đồng chí Trần Canh (nguyên Phó tư lệnh cánh quân Tây Nam, Tư lệnh Quân
khu Vân Nam) cùng một số cán bộ quân sự, trực tiếp làm cố vấn trong một số
chiến dịch của QĐND Việt Nam.”
Vậy
trong cuộc chiến tranh xâm lăng miền Nam Việt Nam thì Trung Cộng đã giúp bộ đội
những gì? Lê Nguyên An kể tiếp: “Bước sang cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu
nước, từ cuối năm 1954, đầu năm 1955, ngay khi miền Bắc vừa được giải phóng,
nhân dân Việt Nam gặp khó khăn về mọi mặt, Tổng hội Cứu tế Trung Quốc đã kịp
thời gửi 10.000 tấn gạo, 5 triệu thước vải cho nhân dân Việt Nam. Đó là nguồn
động viên và trực tiếp góp phần giúp nhân dân miền Bắc vượt qua những ngày đầu
khó khăn sau giải phóng.
Cùng
với sự giúp đỡ về lương thực, phát huy tình đoàn kết trong cuộc kháng chiến
chống thực dân Pháp, Trung Quốc đã nhận đào tạo ngắn hạn và dài hạn hàng nghìn
học viên Việt Nam tại các cơ sở đào tạo của Trung Quốc. QĐND Việt Nam còn nhận
được một khối lượng vũ khí, đạn dược, trang thiết bị kỹ thuật và hậu cần tương
đối lớn từ Trung Quốc. Nguồn vũ khí, trang thiết bị chiến tranh đó đã được khẩn
trương bổ sung, trang bị cho các đơn vị trong lực lượng vũ trang, góp phần phục
vụ trực tiếp công tác huấn luyện và nâng cao sức mạnh sẵn sàng chiến đấu của
QĐND Việt Nam.”
Tuy
không nói gì đến số 320,000 quân lính Trung Cộng và cố vấn đã tham chiến ở Việt
Nam giúp miền Bắc xâm lược Việt Nam Cộng hòa từ 1960 đến 1975, nhưng Lê Nguyên
An đã kết luận: “Sự ủng hộ, giúp đỡ của Quân Giải phóng nhân dân Trung Quốc
đối với QĐND Việt Nam đến nay vẫn là dấu ấm sâu đậm của tình hữu nghị
Việt-Trung. Đó cũng là tài sản quý giá cần được gìn giữ, phát huy trong giai
đoạn cách mạng mới.”
Cũng
ngạc nhiên không thấy có bài viết nào ghi ơn Nga và các nước thuộc khối Liên Xô
cũ đã giúp Việt Nam Dân chủ Cộng hòa theo đuổi chiến tranh ở Nam Việt Nam, Lào
và Cao Miên.
Như
vậy, viết ra công lao của Trung Cộng nhưng lại cố tình tránh không dám nói đến
những thảm họa cực kỳ dã man mà quân Trung Cộng đã gây ra cho nhân dân 6 tỉnh
biên giới trong cuộc chiến kéo dài từ 1979 đến 1989, và số lượng vũ khí, đạn
dược của Bắc Kinh dành cho quân Khmer đỏ trong chiến tranh chống Việt Nam và
tàn sát hàng ngàn dân lành ở biên giới Tây Nam năm 1978 là hành động không có
từ nào lên án nhẹ hơn là “khiếp nhược” của báo Quân đội Nhân dân trước tội ác
không thể quên được của Bắc Kinh.
Như
vậy thì Quân đội CSVN có còn là của dân, do dân và vì dân nữa không, hay đã
theo lệnh đảng để nịnh hót Trung Cộng từ lời nói đến hành động?
Đối
với lực lượng “Công an nhân dân” thì có khá hơn trong những ngày tháng cuối năm
2014?
Tuy
không có những luận điệu gay gắt, cực kỳ bảo thủ nhưng Bộ trưởng Công an, Đại
tướng Trần Đại Quang cũng đã công khai kế hoạch hợp tác chặt chẽ với Quân đội
để bảo vệ quyền lãnh đạo của đảng và chủ nghĩa Mác-Lênin.
Trong
bài viết ngày 19/12/2014 nhân kỷ niệm 70 năm Quân đội, Đại tướng Công an Trần
Đại Quang nói: “Bước vào thời kỳ đổi mới, công nghiệp hóa, hiện đại hóa và
hội nhập quốc tế của đất nước, quan hệ phối hợp, hiệp đồng chiến đấu giữa Công
an nhân dân và Quân đội nhân dân trong thực hiện hai nhiệm vụ chiến lược xây
dựng và bảo vệ Tổ quốc được nâng lên tầm cao mới dưới sự lãnh đạo tuyệt đối,
trực tiếp về mọi mặt của Đảng.”
Tướng
Quang còn chỉ thị Công an phải: “Kịp thời phát hiện, đấu tranh ngăn
chặn mọi âm mưu, hoạt động phá hoại nội bộ, chia rẽ giữa Công an và
Quân đội của các thế lực thù địch, phản động và các phần tử xấu.”
Thượng
tướng Đặng Văn Hiếu, Ủy viên Trung ương (UVTW) Đảng, Phó Bí thư Đảng ủy CATW,
Thứ trưởng Thường trực còn nói ngày 21/12/2014: "Nhiệm vụ công tác công
an năm 2015, cần tập trung nắm chắc tình hình, chủ động phòng ngừa,
đấu tranh làm thất bại mọi âm mưu, hoạt động chống phá của các thế
lực thù địch, phản động và các loại tội phạm, không để xảy ra bạo loạn,
khủng bố, hình thành tổ chức chính trị đối lập trong nước, không để bị động,
bất ngờ trong mọi tình huống.”
Đưa
ra quyến định như thế thì rõ ràng cả cái lực lượng Công an thường phô trương là
bạn dân cũng không còn là của dân nữa.
Như
vậy là cả hai lực lượng bảo vệ an ninh nòng cốt của Quốc gia, Quân đội và Công
an, đã vượt khỏi tầm tay của nhân dân để biến thành công cụ cho đảng độc tài sử
dụng bảo vệ chế độ y hệt như bên Trung Cộng đang làm. -/-
(12/014)
Đặng
Trung - Quân đội của Đảng hay của
Nhân dân?
Đặng Trung
Một cảnh trong vở 'Lời thề thứ chín' của
tác giả Lưu Quang Vũ
Nhà thơ - kịch tác gia Lưu Quang Vũ đã
mất do tai nạn không lâu sau khi hoàn thành vở kịch “Lời thề thứ chín”. “Lời thề
thứ chín” ở đây là một trong mười lời thề danh dự của quân nhân Quân đội nhân
dân Việt Nam, có nội dung:
“Khi tiếp xúc với dân sẽ
làm đúng ba điều răn: "không lấy của dân" – "không dọa nạt
dân"- "không quấy nhiễu dân" và ba điều nên: "kính trọng
dân" – "giúp đỡ dân" – "bảo vệ dân", để gây lòng tin
cậy đối với dân chúng, thực hiện quân dân nhất trí giết giặc cứu nước”.
Vở kịch nói về những
người chiến sỹ sau khi vi phạm lời thề thứ chín (cướp đồ của người đi đường) đã
trốn khỏi chiến trường. Trớ trêu là khi về quê một đồng đội, họ lại gặp cảnh
quan chức cướp đất của dân và giam cầm người cha vô tội.
Không thể chịu nổi cảnh
bất công này, những người chiến sỹ đã bắt giam tên quan chức địa phương để giải
cứu cha của đồng đội.
Đau đớn ở chỗ, người bị
những các chiến sỹ kia cướp đồ và đang cùng các sỹ quan chỉ huy đi truy lùng
những kẻ bỏ trốn thì lại là quan chức địa phương đã hoàn toàn xa cách quần
chúng để xảy ra những sự việc bắt bớ người dân vô tội.
Những người truy lùng hô
hào những người lính bỏ trốn phải ra đầu hàng vô điều kiện và chịu hình phạt
tội cướp của dân. Còn những người lính lại ra điều kiện phải xử tội tên quan
chức đã ăn cướp và bỏ tù dân oan ức.
Đôi bên đều có người phạm tội và đôi bên
đều đòi công lý. Những cái xấu cuối cùng cũng không thể lẩn tránh và phải đối
đầu với nhau trong những việc sai trái liên quan đến nhau.
Lời thề thứ nhất
Lời thề quan trọng nhất, đứng đầu trong
Mười lời thề danh dự của quân nhân Quân đội nhân dân Việt Nam là đề tài được
nhiều người nhắc đến gần đây. Nội dung nguyên bản của nó năm 1944 là: “Hy sinh
tất cả vì tổ quốc Việt Nam, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng để tiêu diệt bọn
phát xít Nhật-Pháp và bọn Việt gian phản quốc, làm cho nước Việt Nam trở nên
một nước độc lập và dân chủ ngang hàng với các nước dân chủ trên thế giới”.
Nhưng sau này đã được sửa thành: “Hy sinh
tất cả vì tổ quốc Việt Nam; dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, phấn
đấu thực hiện một nước Việt Nam hòa bình, độc lập và xã hội chủ nghĩa, góp phần
tích cực vào cuộc đấu tranh của nhân dân thế giới vì hòa bình, độc lập dân tộc,
dân chủ và chủ nghĩa xã hội”.
Đây là cơ sở để các phương tiện truyền
thông đại chúng khi nhắc đến Quân đội Nhân dân Việt Nam, thay vì “Trung với
nước, hiếu với dân” thì lại nói “Trung với Đảng, hiếu với dân”.
Tổng bí thư Nguyễn Phú
Trọng mới đây cũng khẳng định lại: “Chỉ có Đảng Cộng sản Việt Nam là tổ chức
duy nhất lãnh đạo Quân đội nhân dân Việt Nam. Sự lãnh đạo quân đội không thể
phân chia cho bất kỳ một cá nhân nào, một lực lượng chính trị nào khác.
“Phi chính trị hoá quân đội là thủ đoạn
cực kỳ nham hiểm của thế lực thù địch nhằm chống phá cách mạng nước ta, tách
rời quân đội ra khỏi sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, làm cho quân đội
không còn là công cụ bạo lực sắc bén, lực lượng chính trị tin cậy của Đảng và
Nhà nước”
Hình như không có ai nói
cho Tổng bí thư Trọng rằng: Người dân là những người lập nên đảng phái, đảng
phái chỉ thể hiện ý chí nguyện vọng của nhân dân mà thôi. Nếu ý chí người dân
đổi khác, họ có thể giải tán đảng hoặc lập ra một đàng mới tiến bộ hơn.
Cái ý muốn Quân đội chỉ
để phục vụ một đảng phái thật nguy hiểm. Nếu một lúc nào đó nhân dân không muốn
theo đảng nữa thì quân đội sẽ cầm súng bắn vào người dân chăng?
Quân đội sẽ biến mất
theo Đảng Cộng sản ư? Không! Quân đội là để bảo vệ đất nước và bảo vệ nhân dân
chứ không phải bảo vệ Đảng. Đến lúc đó, ý nghĩa nguyên bản của Quân đội mới
thấy rõ.
Hãy thử hình dung, nếu
một lúc nào đó Quân đội nhân dân được Đảng điều đi để dập tắt một cuộc biểu
tình của nhân dân. Trong cuộc biểu tình do không chịu nổi sự áp bức của giai
cấp thống trị đó, có cả những người cha người mẹ, người anh người chị của những
người lính trong hàng ngũ Quân đội nhân dân. Điều này có thể xảy ra lắm chứ, vì
những sai trái diễn ra khắp mọi nơi.
Những người quân nhân đó
sẽ làm gì, nghe theo Đảng và cầm súng bắn vào người thân của mình ư? Hay giống
như trong vở kịch “Lời thề thứ chín”, người lính sẽ thực thi công lý cho người
dân, cầm súng bỏ tù những người đã hành hạ người thân của họ?
Nếu làm theo cách thứ
hai thì vẫn còn may cho Đảng, vì Đảng còn có cơ hội ăn năn. Còn nếu quân đội
vẫn còn là “công cụ bạo lực sắc bén” tiêu diệt tất cả những ai chống lại Đảng,
và nếu cả mấy chục triệu người dân Việt Nam đều đứng dậy và ngã xuống trước đầu
súng của Quân đội nhân dân, đến lúc ấy sẽ chỉ còn Đảng và Quân đội sống với
nhau trên dải đất hình chữ S
__._,_.___
Posted by: <vneagle_1