Có khi nào người Mỹ gốc Do Thái sẽ giúp Tập
Cận Bình chiến thắng tại biển Đông?
© Nguyễn Trọng Dân
Nhìn lại lịch sử để đặt vấn đề:
Sau năm 1975, hai mươi mốt triệu
công dân Việt Nam Cộng Hòa bị Cộng Sản Hà Nội cầm cố, cướp bóc, đàn áp; hơn ba
trăm ngàn người dân Việt bị chết tại biển Đông khi Vượt Biển tìm Tự Do; hơn bốn
trăm ngàn công dân Việt Nam Cộng Hòa bị giam cầm khổ sai tại các trại tập trung
theo kiểu Phát-xít Đức gọi là “trại học tập cải tạo,” trong đó, số người chết
tại các trại tập trung này lên trên 165 ngàn người là ít nhất; mấy thế hệ người
dân Việt sau đó phải chịu ngu dốt nghèo khó do sự độc tài tàn bạo dối lừa của
Cộng Sản; đó là chưa kể đến hai triệu dân Cao Miên (Campuchia) bị bọn Cộng Sản
Khờ-me Đấu Tố sát hại.
Tàn cuộc thảm khốc cho người dân ba
nước Đông Dương phải chịu cảnh bị Cộng Sản hóa như vậy hoàn toàn là do có sự
phù phép của người Mỹ gốc Do Thái một cách khéo léo và tinh vi từ truyền thông
đến đối sách ngoại giao.
Người dân Mỹ bàng hòang ngậm ngùi
trước thân phận tị nạn chết chóc của người dân Việt trong sau năm 1975 và luôn
mặc cảm xấu hổ trước sự phản bội của quốc gia mình đối với Việt Nam Cộng Hòa,
một sự phản bội vẫn còn được nhắc lại bởi lãnh đạo các nước Á châu ngày nay khi
dò xét thiện chí hợp tác của Hoa Kỳ tại biển Đông.
Nếu trong quá khứ người Mỹ gốc Do
Thái chi phối tàn cuộc cho cuộc chiến Việt Nam như vậy thì tàn cuộc của cuộc
chiến hay tranh chấp tại biển Đông trong tương lai, tại sao lại không thể bị
người Do Thái chi phối?
Khả năng chi phối chính trường Mỹ
của người Mỹ gốc Do Thái:
Dù muốn dù không, đối sách ngoại
giao và kinh tế của chính phủ Hoa Kỳ vẫn chịu ảnh huởng nặng nề từ cộng động
người Mỹ gốc Do Thái.
Dù là ngang bướng cỡ nào đi chăng
nữa, ứng cử viên tổng thống như ông Trump cũng công khai thừa nhận quốc gia Do
Thái là đồng minh then chốt của Hoa Kỳ. Người con rể của ông cũng là gốc Do
Thái. Bà Clinton cũng không khá gì hơn ông Trump khi đứa con gái duy nhất của
bà kết hôn với một người làm ngành quản trị ngân hàng gốc Do Thái.
Cộng đồng Do Thái không những có
mối liên kết hôn nhân chặt chẽ với những nhân vật then chốt trong chính giới
Hoa Kỳ như Trump hay Clinton mà họ cũng nắm một nguồn tài lực tư bản kinh khiếp
trong xã hội và chính giới Hoa Kỳ.
1. Người Do Thái nắm truyền thông
tại Mỹ:
Trước hết, người Do Thái nắm quyền
kiểm soát hầu như gần hết mọi hãng truyền thông danh tiếng và quan trọng của
nước Mỹ. Xin thí dụ một vài gương mặt nổi bật:
-Tỷ phú David Westin-chủ tịch hãng
thông tấn ABC.
-Tỷ phú Donald Graham- giám đốc điều hành tạp chí lừng danh Washing Post.
-Tỷ phú Mortimer Zuckerma- chủ bút U.S.News & World Report.
-Tỷ phú Rupert Murdoch-giám đốc tập đoàn thông tấn truyền thông News Corporation.
-Tỷ phú Jeff Zucker- giám đốc hãng truyền hình lừng danh NBC Universial.
-Tỷ phú Arthur O. Sulzberger Jr- chủ nhân của tạp chí lừng danh The New York Time.
-Tỷ phú Donald Graham- giám đốc điều hành tạp chí lừng danh Washing Post.
-Tỷ phú Mortimer Zuckerma- chủ bút U.S.News & World Report.
-Tỷ phú Rupert Murdoch-giám đốc tập đoàn thông tấn truyền thông News Corporation.
-Tỷ phú Jeff Zucker- giám đốc hãng truyền hình lừng danh NBC Universial.
-Tỷ phú Arthur O. Sulzberger Jr- chủ nhân của tạp chí lừng danh The New York Time.
Đương nhiên, danh sách các nhân vật
then chốt trong giới truyền thông nước Mỹ gốc Do Thái còn dài hơn nữa và không
dừng lại đây.
Làm chính khách ở nước Mỹ muốn
thăng tiến thì phải được giới truyền thông quãng bá tốt đẹp trước dư luận của
công chúng. Cho nên, không có một chính khách nào thật sự muốn làm mích lòng
giới chủ nhân báo chí truyền thông gốc Do Thái, nắm gần như toàn bộ mọi hãng
truyền thông lớn, chính yếu tại nước xứ sở này.
Thậm chí, để thuận tiện và dễ dàng
thắng cử, tất cả các chính khách ở Hoa Kỳ đều buộc phải tìm đủ cách lấy lòng
giới chủ nhân truyền thông gốc Do Thái bằng mọi giá. Vì vậy, đối sách chính trị
của các chính khách phải chiều theo quan điểm và mối bận tâm của các tỷ phú
ngành truyền thông gốc Do Thái này.
Cho nên, những tin tức trình bày sự
thật chỉ một nữa hết sức sai lệch nhưng khéo léo về cuộc chiến Việt Nam trước
dư luận nước Mỹ hoàn tòan có bàn tay của giới chủ nhân truyền thông Do Thái dẫn
đến cả xã hội buông xuôi một cuộc chiến đã chiến thắng, lầm tưởng là chiến bại
trước Việt Cộng.
Trong tương lai, có lẽ các vấn đề
chết chóc nổi cộm nhưng di hại chẳng là bao cho hậu thế như vấn đề ISIS sẽ được
người Mỹ gốc Do Thái giựt dây liên tục trên truyền thông nhưng việc Trung Cộng
độc chiếm biển Đông sẽ được giới truyền thông Mỹ tường thuật vô cùng ít ỏi.
Người Mỹ gốc Do Thái nắm truyền thông sẽ ráng giật dây để khiến ISIS trở thành
mối bận tâm hàng đầu của xã hội Hoa Kỳ, còn vấn đề biển Đông sẽ bị xem nhẹ
“chìm xuồng” trên truyền thông khiến các chính khách, các quân nhân bị cãn trở
hay bó tay khi vạch định đối sách trừng phạt Trung Cộng do xã hội Mỹ ít quan
tâm.
2. Người Do Thái có sức mạnh ảnh
hưởng kinh tế rất lớn trên chính trường Mỹ:
Tổng số người dân Do Thái tại Hoa
Kỳ tuy chỉ chiếm có khoảng 2% dân số nhưng tỷ phú Mỹ gốc Do Thái chiếm đến 48%
tổng số tỷ phú của nước Mỹ.
Điều này cho thấy mọi chi phí ra
ứng cử của bất cứ chính khách nào tại Mỹ, ở bất cứ chức vị dân cử quan trọng
nào trong của chính quyền Liên Bang hay Tiểu Bang từ bất cứ địa phương nào của
xứ sở này đều không ít thì nhiều, đều cần sự hổ trợ tài lực rất lớn của các tỷ
phú người Do Thái cũng như đều có sự đóng góp của các tỷ phú gốc Do Thái.
Chức vị dân cử càng quan trọng
thiết yếu trong chính quyền thì chi phí ứng cử càng tốn kém dẫn đến sự lệ thuộc
của chính khách vào các nhà tài trợ càng nặng nề; do đó khiến các chính khách
tiếng tăm tại Mỹ cần tài lực của cộng đồng Do Thái như cá cần nước vậy.
Tranh cử Thuợng Nghị Sĩ Liên Bang
có thể ngốn ngân sách lên đến 11 triệu Mỹ kim dễ dàng; tranh cử vào Tòa Bạch Ốc
có thể tốn từ 50 triệu Mỹ kim đến 100 triệu Mỹ kim một cách dễ dàng. Cho nên,
với sức mạnh kinh khiếp về tài chánh, cộng đồng Do Thái tại Mỹ dư sức chuyển
đổi đối sách ngoại giao của Hoa Kỳ theo huớng có lợi hay theo huớng mà mình
muốn.
3. Người Mỹ gốc Do Thái nắm nhiều
vị trí công chức then chốt trong xã hội Mỹ:
Ngoài Ngoại trưởng Henry Kissinger
ra, có thể lấy trường hợp của Alan Greenspan làm thí dụ. Greenspan, một người
Mỹ gốc Do Thái làm giám đốc Quỹ Dự Trử Liên Bang suốt 19 năm từ năm 1987 cho
đến 2006.
Không có một vị tổng thống tân cử
nào muốn làm mích lòng ông Greenspan cả, mặc dù sách lược tài chánh của ông dẫn
đến nước Mỹ bị suy giảm xuất khẩu nghiêm trọng, thậm hụt mậu dịch tăng mạnh do
tiếp tục giữ vững giá dollar một cách cố chấp trong khi làm ngơ trước sự phá
giá vô nguyên tắc của đồng Nguyên (hay còn gọi là Nhân Dân tệ) trong suốt hai
thập kỷ 1980 và 1990 từ phía Trung Cộng.
Người kế vị ông, Ben Bernanke, cũng
là một người Mỹ gốc Do Thái, nguyên giáo sư kinh tế đại học Princeton. Ông làm
giám đốc Quỹ Dự Trử Liên Bang từ năm 2006 đến năm 2014 và chỉ bị thay thế ở
nhiêm kỳ cuối của tổng thống Obama. Dưới thời của Ben Bernanke làm giám đốc Quỹ
Dự Trử Liên Bang, tài chánh, ngân hàng, chứng khoáng và địa ốc của nước Mỹ đổ
bể suy sụp thảm hại kinh khiếp do gài bẩy thổi phòng thị trường tài chánh, nhà
đất thông qua lãi suất ngân hàng quá thấp không bảo chứng. Chính phủ Liên Bang
phải tung thêm tiền ra để cứu vãn gấp rút các ngân hàng thua lỗ vì có quá nhiều
nợ xấu trong địa ốc bất chấp nợ công của chính phủ đã vượt mức cho phép.
Trong chín người giữ chức quản trị
then chốt của tập đoàn tài chính Goldman Sachs hàng đầu tại Mỹ, thì đã có quá
nữa người có gốc Do Thái. Đó là chưa kể những người còn lại đều có thành thân
dâu rể với người Do Thái.
Xin liệt kê tên tuổi những người gốc Do Thái lừng
danh nằm trong tập đoàn này như sau:
Lloyd C. Blankfein- Chủ tịch Hội
Đồng Cổ Đông Gary D. Cohn- Chủ Tịch Goldman Sachs kiêm Tổng Giám Đốc Điều Hànhn John S. Weinberg & Michael S. Sherwood- Phó Chủ Tịch tập đoàn David A. Viniar- Trưởng phòng Tài Chánh của tập đoàn Richard A. Friedman- Trưởng phòng Nhân Sự
Tóm lại, với trình độ học vấn cao,
giàu có và khôn khéo móc nối, che đậy, kết thân, cũng như nắm hết hệ thống
truyền thông quan trọng, cộng đồng người Mỹ gốc Do Thái là một cộng đồng thiểu
số duy nhất dư sức thao túng đối sách chính trị, kinh tế của Hoa Kỳ theo ý muốn
có lợi cho người Do Thái một cách dễ dàng.
Quá trình lịch sử về mối liên hệ
giữa Trung Cộng và người Mỹgốc Do Thái:
Cộng đồng Do Thái tại Mỹ đã có một
lịch sử móc nối liên hệ với Trung Cộng rất lâu dài và bền vững. Trong bài
“Những gương mặt Do Thái nổi bật trong giới lãnh đạo đảng cộng sản Tàu,” người
viết đã cố gắng trình bày sơ lược tiểu sử của Frank Coe, cố vấn kinh tế và tiền
tệ của Mao Trạch Đông.
Frank Coe nổi tiếng trong lịch sử
vì làm chính phủ Tưởng Giới Thạch điêu đứng về tài chánh, không còn kinh phí
buộc phải ngừng truy đuổi đàn quân Cộng Sản yếu ớt của Mao vào lúc bấy giờ để
dồn sức đánh Nhật Bản. Nhờ vậy, mà quân của Mao mới sống sót thoát chết và lợi
dụng tình hình kháng Nhật để phát triển lực lượng ngày một mạnh hơn.
Không hiểu làm cách nào Frank Coe
có thể thuyết phục được tổng thống Rosevelt bỏ ý định viện trợ cho họ Tưởng vay
200 triệu Mỹ kim thời giá 1943 nhưng một lần nữa, ngoài sự kiện Việt Nam Cộng
Hòa nhận lãnh số phận bi đát, lịch sử trước đó đã cho thấy người Mỹ gốc Do Thái
đã thật sự ảnh hưởng đến đối sách ngoại giao của chính phủ Mỹ rất khéo khiến
tàn cuộc của Trung Quốc hòan toàn thay đổi. Sự kiện Hoa Kỳ phản bội Việt Nam
Cộng Hòa chỉ là bản sao của sự kiện Frank Coe nhưng ồn ào dễ thấy hơn mà thôi.
Tại sao người Mỹ gốc Do Thái lại
quan hệ mật thiết với Trung Cộng? Thậm chí, trở thành ân nhân của Mao như Frank
Coe?
Có giả thuyết cho rằng từ lâu,
chính phủ Hoa Kỳ đã bí mật giúp đở Cộng Sản bành trướng tại Âu-Á nhằm tạo tình
trạng rối loạn mạnh tại các nước thuộc địa hay tại chính các nước đế quốc Âu
Châu già nua phải khốn đốn quy ngã. Các nước đế quốc Âu Châu già nua vốn từ lâu
kinh khi coi Hoa Kỳ là quốc gia sinh sau đẻ muộn nên không chịu hợp tác với Hoa
Kỳ một cách bình đẳng,
Cũng theo giả thuyết này, các nước
thuộc điạ nổi loạn đòi độc lập, các nước đế quốc Âu Châu già nua phải khốn đốn
quy ngã thì Hoa Kỳ mới có cơ hội can thiệp chính trị khuyếch trương chủ thuyết
Mậu Dịch Tự Do của mình – tức là một nền mậu dịch chuyên nghiệp hóa, toàn cầu
hóa và không có bị chịu thuế má xuất nhập khẩu một cách quá cao bất công không
hợp lý nhằm hạn chế nhập khẩu, vốn được các để quốc Âu Châu già nua bảo thủ đeo
đuổi.
Bất luận là giả thuyết này đúng hay
sai, riêng đối với tình trạng chính trị tại Trung Hoa, tư bản Do Thái ở Hoa Kỳ
thật sự muốn làm chính thể Trung Hoa Dân Quốc của Tưởng Giới Thạch đổ nhào vì
họ Tưởng bài Do Thái và không cho người Do Thái có cơ hội khuếch trương tư bản
ngân hàng, cho vay nặng lãi cũng như không cho người Do Thái tậu đất đai tại
Trung Quốc, khai thác quặng mỏ. Họ Tưởng lại ưu đãi chuyện này cho người Anh,
cho người Pháp cũng như hậu đãi thành phần da trắng Anglo-Saxon của Mỹ, vốn bài
xích Do Thái thậm tệ lúc bấy giờ.
Đảng Cộng Sản Trung Quốc khởi thủy
được thành lập bởi giới trí thức Trung Hoa gốc Do Thái sau cuộc họp ở Thuợng
Hải khi liên kết được với người của Trosky, vốn là Do Thái gốc Nga. Ngoài ra,
đảng Cộng Sản Trung Quốc ngay từ ngày đầu thành lập đều phải nhờ vào tài chánh
cung ứng bởi nhưng người Do Thái sống sứ sở này như Trần Độc Tú chẳng hạn và
bởi tư bản Do Thái trên thế giới, trong đó có Rothschild.
Họ Mao tuyên bố lập quốc vào ngày 1
tháng Mười năm 1949, đứng bên cạnh Mao là hai nhân vật Do Thái quan trọng: Solomon
Adler, cựu viên chức bộ Ngân Khố Hoa Kỳ và Frank Coe. Cả hai đều là tay chân
thân tín của một dòng họ tư bản tài phiệt người Mỹ gốc Do Thái có tên là dòng
họ Rothschild, từ lâu hà hơi tiếp sức tài chánh cho Mao.
Rothschild là một dòng họ tài phiệt
lầu đời từ cuối thế kỷ thứ 18, có gốc từ Đức, chuyên cho vay nặng lãi và kinh
doanh hoạt động ngân hàng. Tài sản của dòng họ này phình to ra nhờ cho các quốc
gia mượn tiền làm kinh phí chiến tranh. Khi mượn tiền làm kinh phái cho chiến
tranh, dù là thua hay thắng, nước mượn tiền vẫn phải trả nợ cho bọn tư bản tài
phiệt vì sau chiến tranh, các nước vẫn cần phải mượn nợ tiếp để phục hồi kinh
tế an sinh xã hội nên không thể không trả khoản nợ trước để có thể mượn nợ mới.
Người khai sáng ra tập đoàn tài
phiệt Rothschild là Mayer Amschel Rothschild, một người gốc Do Thái sanh tại
Frankfurt, Đức vào năm 1744. Có thể nói ông là một thiên tài về ngành tài chánh
và gần như có thể coi là cha đẻ của hệ thống ngân hàng đa quốc gia hiện đại. Ở
tuổi 19, với đồng vốn nhỏ bé ít ỏi, ông đã nghĩ cách cho giới thương nhân mượn
tiền kinh doanh, cho giới quân đội mượn tiền tậu vũ khí hay tân trang quân cụ,
cho giới quặng mỏ mượn tiền khai thác, cho giới quí tộc mượn tiền làm chính
trị.
Cần cù và chịu khó, ở tuổi 40,
Rothschild đã là người mà mọi giới có thể tin cậy nhờ vã khi túng thiếu. Ông
đứng đàng sau năm người con của ông để lập ra năm ngân hàng cho dòng họ
Rothschild, một ở Đức do người con trai lớn của ông, Amschel Mayer Rothschild
điều hành, một ở Anh do người con thứ ba của ông Nathan Mayer Rothschild điều
hành, một ở Áo do người con thứ hai của ông là Salomon Mayer Rothschild điều
hành, một ở Ý do người con áp út là Calmann Mayer Rothschild điều hành và một ở
Pháp do Jakob Mayer Rothschild, người con út của ông điều hành.
Như vậy, Rothschild là người đầu
tiên thấy được tầm quan trọng của hoạt động tài chánh trên bình diện toàn cầu
đa quốc gia. Các tổ chức tài chánh sau này do Hoa Kỳ và Anh Quốc sáng lập nhằm
bình ổn tài chánh toàn cầu để có thể phát triển kinh tế, xóa đói giảm nghèo như
Ngân Hàng Thế Giới World Bank, Quỹ Tiền tệ Quốc Tế IMF, ngân hàng Phát Triển Á
Châu ADB, etc… đều là dựa trên quan điểm tài chánh cấp tiến của Rothschild.
Trong lúc cả Âu Châu đang rối loạn
vì giới quí tộc bị sụp đổ do âm huởng của Cách Mạng Tư Sản Pháp 1789, đó là
chưa kể hết quốc gia này đến quốc gia khác ngã gục trước gót giày của Napoleon
với một đoàn quân coi như bất khả chiến bại. Kinh tế thuơng mại của toàn Âu
Châu bị xáo trộn và bất ổn do tính hiếu chiến của Napoleon, Rothschild can đảm
đứng ra cho Anh, cho Nga và nhiều quốc gia khác mượn tiền để chỉnh đốn quân đội
chống lại. Cuối cùng, ông đã đoán đúng: Nước Anh chiến thắng! Trận Waterloo vào
năm 1815 chấm dứt vĩnh viễn binh nghiệp của Napoleon nhưng lại mở màn cho triều
đại tài phiệt Rothschild rộng khắp Âu Châu. Nước Anh và nhiều quốc gia khác
hoàn trả tiền lời cho tập đoàn Rothschild rất hậu đãi và tiếp tục tin tưởng,
mượn nợ tập đoàn này để làm kinh phí đi khai phá thuộc địa.
Sau đệ Nhất thế chiến, tập đoàn tài
phiệt Rothschild phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng là nổ lực kinh tài hết mình
để phục hồi kinh tế nước Đức trong khi cả xã hội Đức còn đang uất ức vì sự đầu
hàng quá kỳ khôi trước Đồng Minh khi sức mạnh quân đội chưa hề thật sự suy
giảm. Đời sống của đại đa số người Đức sau thế chiến quá bần cùng trong khi
người Do Thái sống rất ung dung xa hoa do giàu có càng làm cho người Đức bất
mãn người Do Thái mà không thấy tập đoàn tài phiệt Rothschild đang hết sức cứu
vãn kinh tế nước Đức. Adoft Hittler, một mặt dùng tài chánh của tập đoàn tài
phiệt Rothschild để khôi phục kỹ nghệ, một mặt lại làm cho người dân Đức nghĩ
rằng chính bọn tư bản Do Thái, vì có liên hệ với nước Anh từ nào giờ nên mới
đâm sau lưng làm Đức bại trận
Dòng họ Rothschild tuy yêu tiền
nhưng cũng yêu nước Đức nên cho rằng uất ức của xã hội sẽ qua đi khi nước Đức
mạnh dần và khôi phục kinh tế. Thực tế, những năm sắp sửa khai chiến đệ Nhị,
đời sống người dân Đức bắt đầu hồi phục nhưng do quá sớm nên chưa ai nhìn thấy.
Dòng họ Rothschild khuyên Anh Quốc và Đồng Minh hãy ráng nhu hòa, lấy hòa bình
để phát triển. Anh Quốc đi đến hết nhượng bộ này đến nhượng bộ khác để rồi một
ngày, Hittler nuốt lời gây chiến.
Đức Quốc Xã sát nhập Áo cũng đồng
nghĩa với việc tịch thu toàn bộ gia sản của dòng họ Rothschild. Dòng họ Rothschild
bỏ trốn qua Hoa Kỳ. Và từ đó, dòng họ Rothschild tìm đủ cách để giúp Hoa Kỳ trở
thành mộ siêu cường về tài chánh trên thế giới.
Nhìn về Á Châu, dòng họ Rothschild
thấy rõ sự khống chế của các nước già nua Âu châu và cho rằng cần một lực đẩy,
một chế độ quân phiệt độc tài đảng trị nhằm xóa sạch mọi ảnh huởng của Âu châu,
cũng như xóa sạch nền văn hóa Á đông đức hạnh cũ kỷ để tiến đến một nền văn hóa
thuơng mại hàng hóa toàn cầu, chạy theo lợi nhuận. Vì vậy, Mao được dòng họ
Rothschild hổ trợ hết mình về tài chánh.
Cách Mạng Văn Hóa và Thời Kỳ Đại
Nhảy Vọt mà Mao khởi xướng, gần như phá nát toàn bộ nền văn hóa phong kiến ngàn
năm của Á Đông cùng với 60 triệu người bị thảm sát, là làm theo lời cố vấn của
Frank Coe, tay chân thân tính của dòng họ Rothschild. Có thể sự ngu xuẩn của
Mao trong cuộc cải cách là sự ngu xuẩn cố tình để dọn đường cho tư bản Do Thái
Hoa Kỳ quay trở lại Trung Hoa lục địa đầu tư phát triển.
Do đó, mối quan hệ giữa Trung Cộng
và người Mỹ gốc Do Thái, không chỉ có mới đây mà thực tế đã giây dưa gắn bó sâu
đậm nhưng âm thầm trong suốt hơn nữa thế kỷ qua.
Mối liên hệ giữa Trung Cộng và
người Mỹ Gốc Do Thái trên lãnh vực ngân hàng tài chánh kinh tế hiện nay:
Vào ngày 9 tháng Năm năm 2012, lần
đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ, ngân hàng của mot chế độ Cộng Sản được quyền
tung vốn ra thâu tóm một ngân hàng của Mỹ, trên đất Mỹ. Chuyện này có được là
nhờ sự hậu thuẩn hết mình của giám đốc Quỹ Dự Trử Liên Bang, Bernanke. (*)
Dưới quyết định của Bernanke, ngân
hàng của Trung Cộng có tên là “Industrial and Commercial Bank of China” (ICBC)
với số vốn khoảng trên hai ngàn tỷ Mỹ kim sẽ thâu tóm toàn bộ Bank of East Asia
của Mỹ với số vốn khoảng 1,8 ngàn tỷ Mỹ kim có trụ sở chính tại New York, với
khoảng ba trăm ngàn nhân viên và 13 chi nhánh trên toàn nước Mỹ.
Không những vậy, Bernanke còn mở
cửa để một ngân hàng quốc doanh khác của Trung Cộng có tên là “Agricultural
Bank of China” vào mở chi nhánh tại New York.
Đây có thể coi như là một hành động
khó như lấp biển vá trời, không dễ thực hiện ở một quốc gia như Hoa Kỳ khi mà
luật pháp cấm đoán mọi hình thức hoạt động tài chánh từ Cộng Sản nhưng Bernanke
đã làm được cho thấy sự thao túng của cộng đồng Do Thái tại chính trường Mỹ rất
mạnh. Quan trọng hơn hết, mọi người bắt đầu cảm thấy mối liên hệ mật thiết về
tài chánh giữa cộng đồng người Mỹ gốc Do Thái đối với Trung Cộng thật sự không
phải là huyền thoại nữa mà là một thực tế quá rõ trước mắt.
Năm 2012 cũng là năm mà những căng
thẳng tại biển Đông leo thang gần như tí nữa dẫn đến giao tranh khi mà
Philippine và Trung Cộng đối đầu trực diện tại vùng biển đảo Hoàng Nhan
(Scarborough Shoal) với trên dưới hơn 15 tàu chiến được điều động đến vùng này
dẫn đến việc thưa kiện của Phi vào tháng Giêng ngay năm sau; đó là chưa kể hàng
loạt các tàu cá của Việt Nam bị húc chìm. Toàn khối Á châu trong đợi vào phản
ứng của Hoa Kỳ nhằm cản bớt sự hung hản của Trung Cộng trong vùng dẫn đến các
kế hoạch tuần tra biển Đông của Hoa Kỳ những năm sau đó. Ấy vậy mà ngân hàng
quốc doanh của Trung Cộng lại ung dung bỏ ra cả ngàn tỷ dollar để mua ngân hàng
của Mỹ, hoạt động trên nước Mỹ thì đương nhiên giới lãnh đạo Á Châu lo sợ Trung
Cộng hơn là tin tưởng vào nỗ lực can thiệp của Hoa Kỳ.
Tập Cận Bình sở dĩ ung dung thản
nhiên hiếu chiến thách thức Hoa Kỳ bấy lâu nay tại biển Đông, cũng như lấn hiếp
lân bang một cách trắng trợn cũng là vì đã từ lâu, Trung Cộng duy trì một mối
liên hệ tài chánh kinh tế chiến lược vô cùng mật thiết với người Mỹ gốc Do
Thái, vốn thiết lập từ thời của Mao kéo dài cho đến nay, giúp cho Trung Cộng tự
tin là sẽ không bao giờ bị Hoa Kỳ trừng phạt thẳng tay cho những hành động hiếu
chiến vượt khuôn phép của mình. Mối liên hệ này rất chằng chịt, tạm thời tóm
lược như sau:
>>>Người Mỹ gốc Do Thái
làm môi giới dẫn đường cho mọi hoạt động đầu tư của Trung Cộng lên nước Mỹ (để
lấy tiền hoa hồng cho cá nhân và cho cả cho tập đoàn tài phiệt gốc Do Thái)
>>>>Các tập đoàn tư bản
tài chánh gốc Do Thái hay có liên hệ đến người Mỹ gốc Do Thái được ưu đãi hoàn
toàn khi đầu tư hay cho vay tại lục điạ Trung Hoa.
>>>>Người Mỹ gốc Do
Thái đảm bảo sự hậu thuẩn trong chính trường để Trung Cộng luôn thụ huởng thỏa
hiệp mậu dịch tốt nhất trong hoàn cảnh cho phép và đổi lại, mọi hoạt động tư
bản quốc doanh đầu tư của Trung Cộng đều phải có cố vấn của người Mỹ gốc Do
Thái tham dự.
Đứng trên bình diện hai quốc gia Mỹ
– Trung, người ta thấy được nền kinh tế hai nước có những chuyển biến như sau
thông qua mối liên hệ chiến lược giữa người Mỹ gốc Do Thái và Trung Cộng :
>>>>Tư bản Trung Cộng
đổ ồ ạt đầu tư vào Hoa Kỳ, mua hàng loạt các công ty của Hoa Kỳ bằng mọi giá
bất chấp nền kinh tế nội địa Trung Cộng đăng suy thoái trầm trọng và cần rất
nhiều vốn để kích cầu.
>>>> Tình trạng thâm
hụt mậu dich nặng nề của Mỹ đối với Trung Cộng vẫn còn nguyên.
Về mặt tư bản tài chánh, sự quyết
tâm mua các tập đoàn tài chánh của Hoa Kỳ của Trung Cộng gây chấn động giới
quan sát vì mọi hoạt động tài chánh của Cộng Sản trên nước Mỹ xưa giờ vẫn là điều
cấm kỵ. Sau đây là danh sách các tâp đoàn tài chánh của Mỹ bị Trung Cộng mua
lại dưới sự dẫn dắt của các nhân vật máu mặt người Mỹ gốc Do Thái như Bernanke
chẳng hạn:
>>> Black Stone Group LP –
đây là tập đoàn tư bản có trụ sở chính tại New York- chuyên đầu tư địa ốc, tín
dụng, nhà máy phân xưởng, năng lượng, tập đoàn bị China Investment Corp của
Trung Cộng tung gần 3 tỷ Mỹ kim mua lại 10% cổ phần tháng 5 năm 2007.
>>> Hệ thống thẻ tín dụng
Visa – bị China Life Insurance của Trung Cộng mua lại 0.65% cổ phần tháng Ba
năm 2008 với giá 300 triệu Mỹ kim.
>>> Tập đoàn tài chánh
lừng danh Morgan Stanley – chuyên cho vay và đầu tư địa ốc, có trụ sở chính tại
New York, hiện bị China Investment Corp của Trung Cộng nắm khoảng 14% cổ phần
với tổng trị giá 6,8 tỷ Mỹ kim.
>>>Bank of East Asia – đã
liệt kê ở trên (*)
>>>Đặc biệt là IFC-
Internationnal Finance Corp, có trụ sở tại Hoa Thịnh Đốn vốn trực thuộc hay
cộng tác với World Bank; nay đã bị Trung Cộng bỏ ra 4,3 tỷ Mỹ kim thâu tóm trên
80% cổ phần. Mất công ty này, Hoa Thịnh Đốn khó có thể điều khiển World Bank dễ
dàng theo mong muốn của mình như trước .
Đó là chưa kể nào là khách sạn lừng
danh lịch sử Waldorf Astonia New York của Mỹ, hay hệ thống các rạp chiếu phim
AMC đều bị lọt vào tay của Trung Công; và tài chánh của Trung Cộng tiếp tục ồ
ạt sẽ đổ vào Hoa Kỳ không ngừng nghỉ bất chấp tình hình biển Đông ngày càng leo
thang.
Nhận xét:
Thật là kỳ lạ, Trung Cộng ngày một
hiếu chiến tại biển Đông dẫn đến căng thẳng quân sự với Hoa Kỳ mỗi lúc mỗi tăng
và có thể bùng phát chiến tranh bất cứ lúc nào. Vậy mà tiền từ các công ty quốc
doanh của Trung Cộng vẫn ồ ạt thu mua, thâu tóm các công ty của Hoa Kỳ không
ngừng nghĩ mỗi năm thông qua các dịch vụ môi giới hay giúp đỡ của người Mỹ gốc
Do Thái coi như không có gì xảy ra. Hoa Kỳ cũng là thị trường chủ yếu cho nên
kinh tế lấp ráp xuât khẩu của Trung Cộng, hàng năm đem đến hàng trăm tỷ Mỹ kim
thâm hụt mậu dịch từ phía Mỹ.
Vậy thì tại sao Trung Cộng lại cứ
liều lĩnh hiếu chiến dồn ép Hoa Kỳ phải có phản ứng quân sự thích ứng để trấn
an các nước trong vùng?
Đâu có quốc gia nào ngu đến nỗi cố
tình hiếu chiến đi đập bể “chén cơm” của mình trừ phi hợp nhau đóng kịch hay
biết rõ nước bên kia cũng như nước Tống thuở trước, đã có bọn “Tần Cối” nên cứ
hiếu chiến hung hăng mà không cần phải lo. Trường hợp đóng kịch thì không thể
xảy ra vì rõ ràng, Trung Cộng cho xây đảo nhân tạo làm căn cứ quân sự tính
chuyện chiếm đóng biển Đông lâu dài và bị Phi đem ra kiện tụng trước tòa làm
mất mặt trước thế giới. Đóng kịch không thể đi quá xa bị nhục quốc thể như vậy.
Không chừng Trung Cộng của Tập Cận
Bình ung dung hiếu chiến tại biển Đông bấy lâu nay là vì biết rõ tàn cuộc cho
tranh chấp biển Đông đã có Người Mỹ gốc Do Thái giúp dàn xếp tính trước và sẽ
có lợi cho mình. Nếu tranh chấp quân sự thật sự xảy ra giữa Hoa Kỳ và Trung
Cộng tại biển Đông, có khi nào người Mỹ gốc Do Thái sẽ giúp Tập Cận Bình chiến
thắng tại biển Đông như cuộc chiến tại Việt Nam trước đây?
© Nguyễn Trọng Dân
__._,_.___
Posted
by: <tntimnguyen
No comments:
Post a Comment